Từ phòng của trưởng phòng quay lại bàn làm việc của mình.
Lý Hạo nhìn quyển lịch bàn, hôm nay là ngày 12 tháng 7 năm 1730.
"Gần một năm!"
Thì thầm một câu.
Trần Na ở đối diện tò mò hỏi: "Cái gì gần một năm?"
Lý Hạo cười cười, giải thích: "À, em vừa nói em đã gia nhập Tuần Kiểm Ty gần một năm."
"A, trí nhớ của cậu thật tốt."
Trần Na không để ý nữa, ai lại đi nhớ chuyện này, thật vô nghĩa.
Lý Hạo cũng không nhiều lời.
Hắn nhớ kỹ!
Nhớ rất rõ!
Ngày mùng 1 tháng 8 năm 1729, hắn gia nhập Tuần Kiểm Ty.
Chỉ mấy ngày trước đó, ngày 23 tháng 7, ngày thứ hai sau khi chuyện đó xảy ra, Lý Hạo lựa chọn nghỉ học, rồi nhanh chóng gia nhập Tuần Kiểm Ty.
Ngày 22 tháng 7 năm 1729, Cổ viện Ngân Thành xảy ra một vụ án tự thiêu.
Trương Viễn, học viên cấp hai của Cổ viện, đã tự thiêu bên ngoài phòng ngủ, rồi bị thiêu sống.
Để không ảnh hưởng đến danh dự của Cổ viện Ngân Thành, sau khi Tuần Kiểm Ti tra rõ ngọn nguồn, xác thực là do tai nạn, tin tức về vụ này đã bị phong tỏa, rất ít người biết có một học viên đã chết trong Cổ viện Ngân Thành.
Đương nhiên, không làm lớn chuyện cũng vì ba mẹ của Trương Viễn đều đã qua đời, cũng không có họ hàng thân thích, không có khổ chủ, cho nên vụ việc nhanh chóng bị ép xuống.
Sau đó, Lý Hạo nghỉ học, giáo viên của hắn cũng đoán có liên quan đến chuyện của Trương Viễn, nghe nói Lý Hạo khá thân với Trương Viễn.
"Trương Viễn!"
Trong lòng thầm mặc niệm, đã một năm kể từ khi Tiểu Viễn qua đời.
Khung cảnh ngày hôm đó lại hiện về trong tâm trí.
Huyết Ảnh màu đỏ cứ như đang nắm lấy linh hồn của Tiểu Viễn, ngọn lửa huyết hồng thiêu đốt linh hồn của Tiểu Viễn. Đau khổ, giãy dụa, sụp đổ, đủ loại cảm xúc, những người khác không thấy được, Lý Hạo lại thấy rất rõ ràng.
Hắn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đúng lúc này, môi của Tiểu Viễn không ngừng mấp máy, trong cơn đau đớn tột cùng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, miệng vẫn luôn mấp máy.
Những người khác có lẽ nghĩ đấy là kêu rên, duy chỉ có Lý Hạo biết, không phải vậy.
"Trốn!"
Đúng vậy, là bảo mình trốn.
Lý Hạo hiểu quá rõ Trương Viễn!
Bảo mình đừng lại gần, bảo mình trốn đi.
Trương Viễn không chết trong phòng ngủ, lúc cậu ấy chết thậm chí chỉ mặc một chiếc quần lót, trông rất buồn cười, nhưng Lý Hạo chưa từng cảm thấy buồn cười.
Lúc Trương Viễn chết, đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng cậu ấy lại chạy khỏi phòng ngủ trong tình trạng vô cùng đau đớn, nơi cậu ấy muốn đến là phòng ngủ của Lý Hạo!
Cậu ấy không cách nào phát ra âm thanh, gần như lấy hết nghị lực, đập vỡ một viên gạch men, mới tạo ra tiếng động khá lớn trong đêm khuya thanh vắng, nên khiến không ít người ra ngoài xem xét, bao gồm cả Lý Hạo.
Trương Viễn đang cầu cứu sao?
Người ngoài thì cảm thấy như vậy, song Lý Hạo lại cảm thấy... không phải.
Cậu ấy đang cảnh báo mình, Trương Viễn chạy ra từ phòng ngủ, gây ồn ào để Lý Hạo chú ý, cuối cùng thều thào một chữ "Trốn", đây không phải cầu cứu Lý Hạo, mà là kêu hắn mau chạy trốn.
"14 năm."
Lý Hạo lại thầm nhủ một câu.
Hắn đã quen biết Trương Viễn 14 năm, không phải chỉ là đồng học 2 năm như những người khác nghĩ. Bọn hắn quen biết 14 năm, học chung với nhau từ thời thơ ấu, có thể nói là bạn thân.
Chỉ là hai người họ đều rất ít nói, tình bạn của đàn ông không cần luôn treo ở bên môi.
Cũng giống như Trương Viễn, vào thời khắc trước khi chết, với ý chí vô cùng mạnh mẽ, giãy giụa chạy trốn, chỉ để nhắn cho Lý Hạo truyền một tin tức, chạy trốn!
Vụ án tự thiêu của Trương Viễn, cuối cùng bị đè xuống, không chút tăm hơi.
Ngoài người bạn tri kỷ Lý Hạo, đương nhiên cũng sẽ không đi sâu điều tra.
"Tiểu Viễn bảo tôi trốn, rốt cuộc là vì cậu ấy đã nhìn thấy, nghe thấy cái gì, hay chỉ đơn giản là sợ hãi? Hay có lẽ... Tiểu Viễn biết, mục tiêu kế tiếp của Huyết Ảnh là tôi?"
Đây cũng là vấn đề mà Lý Hạo đã suy nghĩ suốt một năm qua.
Hắn không tài nào tưởng tượng được Trương Viễn đã chịu được nỗi đau lớn đến mức nào, nhưng thời khắc ấy vẫn cảnh báo mình. Lý Hạo cảm thấy chuyện này tuyệt không đơn giản, có lẽ... mục tiêu kế tiếp của Huyết Ảnh chính là mình!
"6 người, cộng thêm tôi, có lẽ là 7 người, mấy người chúng ta, rốt cuộc có điểm gì chung?"
"Trong vòng 10 năm, thời gian càng lúc càng thu hẹp, nếu tính cả mình là 7, trừ tôi và Trương Viễn đều không có gì liên quan, là mục tiêu ngẫu nhiên, hay có tính mục tiêu rõ ràng?"
Lý Hạo lau trán, xem qua đống tài liệu trước mặt, đây là hồ sơ của 6 người, đây là chút manh mối mà hắn đã thu thập được qua đủ loại con đường trong suốt một năm qua.
Khoảng cách người thứ nhất tử vong đã mười năm, trước đó có từng xảy ra hay không, Lý Hạo không thể nào biết được.
Khoảng thời gian mười năm quá dài, rất nhiều thứ rất khó tìm hiểu.
"Giới tính? Tuổi? Nghề nghiệp? Thân phận? Mối quan hệ?"
Lý Hạo đã xem tài liệu trước mặt nhiều lần, Lý Hạo không phát hiện ra sự tương đồng nào, đây hoàn toàn những người không liên quan gì đến nhau.
"Tại sao Huyết Ảnh muốn giết bọn họ? Do bọn họ gây hại cho Huyết Ảnh, hay là có mục đích khác?"
Vô số nghi hoặc, tràn ngập trong đầu của Lý Hạo.
Đương nhiên, hắn cương quyết theo đuổi vụ này, còn vì để... báo thù!
Trương Viễn chết rồi, không ai để ý, nhưng Lý Hạo để ý.
Bên Tuần Dạ Nhân, có rất nhiều nhân tố không xác định, nếu không phải vì không thu được manh mối có ích, cũng không có biện pháp nào giải quyết Huyết Ảnh mà không ai nhìn thấy. Lý Hạo cũng không muốn Tuần Dạ Nhân giết Huyết Ảnh, hắn hy vọng mình tự tay làm thịt tên kia!
"Lý Hạo, lại xem tư liệu của mấy người kia à?"
Trần Na thấy Lý Hạo lại mở ra tập hồ sơ quen thuộc kia, bèn hỏi.
Một năm qua, cô đã nhìn thấy Lý Hạo xem tập hồ sơ này rất nhiều lần, tập hồ sơ càng ngày càng dày, sắp bị Lý Hạo xem nát rồi.
Nhưng mỗi lần cô muốn liếc nhìn, Lý Hạo đều vội vã khép lại.
Chỉ là mơ hồ nhìn thấy là tư liệu cá nhân của một số người.
Lý Hạo ngẩng đầu, nở nụ cười trong trẻo: "Chị Na, cứ xem thoải mái."
"Dẹp đê!"
Trần Na chẳng thèm ngó tới, xem thoải mái, vậy mà cậu lại xem gần một năm?
Thằng nhóc này, ba xạo quá.
"Đã xem đã lâu như vậy, Lý Hạo, thật ra cậu muốn tra cái gì? Nơi này có nhiều như vậy tuần kiểm lão làng như vậy cậu không chịu đi hỏi, cứ tự mình cắm đầu điều tra. Cậu chỉ là người mới, có thể tra được cái gì? Nếu để tôi xem sớm, không chừng tôi đã có thể cho cậu vài kiến nghị hay, yên tâm, tôi sẽ không để lộ ra ngoài."
Trần Na cười hì hì nói: "Thế nào, cho tôi xem chứ?"
Tò mò quá đi!
Lúc trước Lý Hạo không muốn để người ta biết mình đang tra chuyện này, là vì sợ khiến Hồng Ảnh chú ý,. Nhưng hôm nay, hắn vẫn không tra được gì, vụ án cũng đã báo với Vương Kiệt, giờ để cho Trần Na xem cũng không phải không thể.
Nhưng cũng phải mất một lúc, Lý Hạo mới mở miệng nói: "Vậy chị xem đi, nhưng đừng làm phiền người khác."
Hắn không hy vọng quá nhiều người biết mình chú ý vụ này.
Trần Na cũng coi như là người mới, không quá nhạy cảm và sắc sảo, một khi những người khác thấy được tư liệu của mấy người kia, có lẽ sẽ nhanh chóng liên tưởng đến những vụ án trước, rồi biết chuyện Lý Hạo đang tra án tự thiêu.
Cho Trần Na xem, cũng vì Lý Hạo xem quá lâu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, không biết có phải là bởi vì hắn dính líu quá sâu hay không, người trong cuộc thường mơ hồ, hay là vì thật sự giữa những người này không có gì liên quan.
Người ngoài cuộc như Trần Na liệu có thể nhìn ra gì không?